Chương 52: NGHĨ MÌNH ĐÁNG PHẠT HƠN AN ỦI
Nghĩ mình không đáng được ủi an
- Lạy Chúa! Con đâu đáng Chúa an ủi và viếng thăm linh hồn con : Chúa để con thiếu thốn và bị đọa đày là phải lắm.
Dầu nước mắt con chảy ra như nước biển, con cũng không đáng Chúa an ủi. Đúng ra, con chỉ đáng roi Chúa nghiêm phạt, vì con xúc phạm đến Chúa nhiều, phạm nặng nề và phạm hầu đủ thứ tội.
Nhận định rõ như thế, con thấy con không đáng Chúa an ủi chút nào. Nhưng Chúa, lạy Chúa từ bi, khoan hậu! Chúa không muốn công trình của tay Chúa phải tan biến, để “biểu dương lượng từ bi sung mãn Chúa tràn xuống những thụ tạo được hưởng đức khoan dung” . Chúa đã thương an ủi tôi tớ Chúa quá điều con đáng và người trần không thể hiểu.
Vì những an ủi của Chúa không như những lời hứa suông của người đời.
Chỉ đáng hỏa ngục
Lạy Chúa! Con đã làm gì để đáng Chúa cho dự phần an ủi trên trời. Con không nhớ con đã làm được việc gì tốt, nhưng chắc chắn là con mau sai lỗi mà lại chậm sửa mình.
Sự thực là thế, con không thể chối cãi. Con mà nói khác đi chính Chúa sẽ đứng lên phản đối con và sẽ không còn ai bênh con được.
Vì tội lỗi con phạm, con chỉ đáng hỏa ngục và lửa đời đời.
Thú thực con chỉ đáng sỉ nhục, khinh dể và con không đáng kể vào số những người mến Chúa.
Và dầu khó nghe, con cũng thành thực tự tố cáo tội con, để được Chúa lân mẫn thứ tha.
Tinh thần thống hối
Tội lỗi như con, đáng khinh như con, con còn dám nói gì? Miệng con chỉ còn có thể nói: “Con đã lầm lỗi, lạy Chúa! Con đã lỗi lầm, xin Chúa thứ tha”.
“Xin Chúa nguôi giận để con khóc lóc và đau đớn trước khi bước vào miền u tối bị bóng tử thần bao phủ” .
Điều Chúa đòi trước hết từ một thủ phạm, một tội nhân khốn nạn, là một tâm hồn thống hối và tự hạ vì tội đã phạm.
Tinh thần thống hối thực và tâm hồn tự hạ sẽ đem lại hy vọng được tha thứ, trấn tĩnh được lương tâm xao xuyến, phục hồi được ân sủng đã mất, bênh đỡ người ta khỏi cơn thịnh nộ sắp tới, giải hòa Chúa với linh hồn thống hối bằng một cái hôn thánh thiện.
Lạy Chúa! Tinh thần khiêm nhượng thống hối là một lễ vật đẹp lòng Chúa, ngào ngạt trước nhan Chúa hơn hương trầm thơm ngát.
Nó là thứ dầu thơm Chúa muốn cho đổ trên chân Chúa, vì “không bao giờ Chúa bỏ một tâm hồn thống hối và tự hạ”.
Đó là nơi ẩn náu khỏi sức tàn bạo của hung thần. Đó là chỗ chỉnh lý và gột rửa tất cả những sai phạm và dơ bẩn.
SUY NIỆM
Hết mọi ơn là của Chúa: Chúa có thể ban cho người này hay cho người khác, ban lúc này mà không ban lúc khác, hay ban rồi lại cất lấy. Tất cả đều là quyền Chúa. Thế sao ta phàn nàn, phẫn uất khi Chúa không ban hay chưa ban ơn cho? Phải chăng vì ta đã quá quen được chiều chuộng mà quên tình trạng cố hữu! Sinh ra bởi tội và sống trong tội, kỷ phần của chúng ta là tội và hỏa ngục. Vậy ta hãy nhận định rõ địa vị ta và cúi đầu lĩnh nhận mọi thử thách và vui chịu để đền tội đời này và xin Chúa thứ tha cho ta đời sau.
Rom.11,23
Job.10,20 Ps. 50, 39 |